Thông báo chuyển nhà


Chào mọi người

Vì một số lí do nên ta đã quyết định dọn nhà sang nhà mới, trước hết cho ta gửi lời cám ơn tới các bạn đã ủng hộ ta trong suốt thời gian qua, và cả những t.y thi thoảng ghé thăm nhà.

Thứ hai là, gửi tới mọi người lời mời dự lễ Tân gia lúc 8h30 pm

Địa điểm: Lạc Yên Thư Quán

http://yentth1990.wordpress.com/

Mong mọi người tới dự nhé ^_^

 

1 bình luận

Filed under [PR] - Những câu chuyện hay ^^

[CLDT] – Chương 1.1


Cuồng long dụ thê

Editor: Yên Yên

 

Vì sao sáng sớm ra cửa đã bị chó đuổi chứ? Thật là xui xẻ, vừa bắt đầu một ngày mới đã không có chuyện gì hay ho rồi.

 

Cuối cùng cô cũng tránh được con chó dữ đáng giận kia, vốn nghĩ rằng đã thoát được cái tai vạ khó tránh này.

 

Nhưng…. Bây giờ không phải là ban ngày ban mặt hay sao? Vì cái gì lại có cái trường hợp đánh nhau như vậy?

 

Quay phim? Vẫn là…..

 

Đổ máu nha! Rất thật.

 

Lại Huệ Minh có một cỗ xúc động muốn chạy đến hỏi người ta, đây rốt cuộc là như thế nào?

 

Bất quá, cũng đừng ngã vào trước mặt cô chứ! Mặc dù là đang diễn phim, nhưng sáng sớm liền chứng kiến cái cảnh huyết nhục mơ hồ này thực đả thương mắt nha! Hơn nữa rất không may mắn.

 

“ Này…………..”

 

Cô muốn đá mấy phát vào cái tên ngã vào trước mặt cô, kêu hắn đổi địa phương ngã, đừng có chắn trước mắt cô như vậy, thật mất lịch sự, hơn nữa lại cản đường đi của cô.

 

Nhưng là, anh ta nói gì?

 

“ Cứu tôi……..”

 

Cứu anh ta?

 

Haha, đừng đùa, diễn trò cũng đừng diễn quá mức thế đi, cô cũng không phải diễn viên, muốn cô giữa đường trở  thành diễn viên thì cũng phải cho cô chi phí chút ít chứ? Cô gần đây nhưng thật thiếu tiền, ngay cả tiền cơm tới đây cũng không biết kiếm ở đâu nữa.

 

Đang lúc cô muốn mở miệng, lại bị một người chặn ngang ôm lấy, mà lúc cô chuẩn bị kêu to, thì miệng mạc danh kỳ diệu bị bịt lại.

 

Không…. Chính xác mà nói, là bị một bóng người to lớn bất ngời cướp đi nụ hôn đầu tiên!

 

Nụ hôn đầu tiên! Đó là nụ hôn đầu tiên của cô nha! Cô tính dành tặng cặp đôi đỏ mộng này cho học trường mà mình thầm mến, liền như vậy không rõ rang bị cướp đi, hu…..hu…..

 

Lại Huệ Minh mặc dù vô cùng sợ hãi,cô cũng không quên cố sức giãy dạ, phản kháng đá cắn, nhưng là trước mắt…… Má ơi, thế nhưng rất nhanh nàng bị hắn kiềm chế, ghê tởm hơn là hắn đem đầu lưỡi tham tiếng vào miệng cô mạnh mẽ mà quấy rối.

 

“Ừm………” Suy nghĩ của cô hỗn loạn, bộ não hóa bã đậu, thế nhưng….. Phát ra thân ngâm!

 

Trời ạ! Người nọ là quỷ a?

 

“ Không…. Buông ….nhanh……”

 

Nói năng lộn xộn hết mức có thể, ngay cả chính cô cũng không hiểu mình muốn biểu đạt cái gì, nhưng là, cũng mãy vừa đến lúc chấm dứt dây dưa, cô vô lực chống đỡ.

 

Cô đã muốn đứng không vững, gặp phải ác sói, tiểu hồng mạo chỉ đành phải ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi?

 

“ Cám ơn cô đã giúp tôi một đại ân.”

 

Đại ân gì chứ? Cô đáp ứng sẽ giúp hắn lúc nào? Chính hắn tự mình chủ trương không phải sao?

 

Lại Huệ Minh giương đôi mắt chuẩn bị mắng to, lại kinh ngạc khi thấy trước mắt là sự tồn tại của một người giống Michelangelo “Davy”, nha, đầu năm nay mỹ nam thật không thiếu nha! Ngay cả cái tên lang sói này cũng có bộ dạng suất như vậy, thật sự rất không có thiên lý đi?

 

Nhưng quản hắn cái rắm á? Dám ăn đậu hũ của cô, chiếm tiện nghi của cô, thù này không báo thật uổng làm người. Không cần nghĩ ngợi, cô quăng một cái tát đi quá, bất quá không có thực hiện được, tay ở giữa không trung bị bắt, mà cái tay kia thoạt nhìn thon dài đẹp đẽ, lại hữu lực đến đáng sợ, hại cô lo lắng sẽ bị lần nữa chà đạp.

 

Cô  ấp úng nói: “Thực xin lỗi…..”

 

Thật không có tiền đồ, cùng so sánh với trinh tiết, cốt khí lại không thể ăn cơm, cho nên nàng chỉ có thể lựa chọ xin lỗi. dù sao nữ tử báo thù, sẽ có một ngày!

 

“ Môi của cô thật ngọt.”

 

Gì?

 

“ Nếu không phải tôi bề bộn nhiều việc, không ngại cùng cô tiếp tục.”

 

Gì?”

 

Tuổi còn trẻ, lại bị chứng si ngốc thiếu niên, bệnh này không tốt, nhưng là, cô tin tưởng chính mình đầu óc đã muốn trống rỗng, tại sao một buổi sáng tốt đẹp như vậy, lại gặp phảo không ít chuyện xấu tức giận chứ.

 

Lại Huệ Minh nhìn bóng lưng dần đi xa, đem tất cả tội lỗi của hắn trút xuống cái tên đang nằm bất động trên mặt đất kia, phẫn nộ mà cho hắn một đá.

 

Nhưng là, hình ảnh đập vào mắt cô chính là khuôn mặt tươi cười đáng sợ của một người con gái núp trong bụi cỏ.

 

Đột nhiên, cô nghe thấy một trận tiếng thét dài, vừa ngẩng đầu lên nhìn, là cảnh sát a….

 

????

 

Cô vì sao lại ở chỗ này? Nơi này là cục cảnh sát, cảnh sát không có khả năng chỉ tìm cô tới uống trà nói chuyện phiếm! Cả đầu Lại Huệ Minh chính là những dấu chấm hỏi.

 

“ Tôi có vi phạm pháp luật sao?”

 

“ Không có.”

 

“ Vậy tại sao cũng bắt tôi tới đây?”

 

Cảnh sát rất tự nhiên tươi cười nói với cô: “Không phải bắt tới, mà là mời đến, mời cô đến hỗ trợ điều tra.”

 

“Điều tra cái gì?”

 

“Án giết người.”

 

“Án giết người?” Cẩu huyết a? Hôm nay là một ngày đặc biệt với cô, ai ngờ sáng sớm đã bị chó đuổi, đã thế lại mang vận mạng xấu chứng kiến cảnh đổ máu, sau đó bị một tên lang sói cướp đi nụ hôn đầu tiên quý giá.

 

“ A!”. Cô xoay người đứng lên hét to.

 

“ Gì vậy? Có phải là đã nghĩ ra diện mạo của hung thủ không hả?”

 

“ Không phải, là học trưởng của tôi hôm nay ra sân chơi bóng, là vòng chung kết đấy, tôi muốn đi về.”

 

Hôm nay ở trường tổ chức một trận thi đấu hữu nghị cùng với đại học thành phố, học trưởng mà cô mến mộ sẽ ra sân chơi trận này, ngày trọng đại như vậy, cô làm sao có thể bỏ qua chứ!

 

“ Cô vẫn chưa trả lời vấn đề của chúng tôi, cho nên không thể đi.”

 

“ Tôi cũng không có phạm pháp.” Đôi mày nhăn lại, cô cảm thấy ở đây thật lãng phí thới gian.

 

“ Nhưng cô là người duy nhất chứng kiến.”

 

“ Người chứng kiến? Cái gì?” Lại Huệ Minh nghĩ không ra, chính mình khi nào thì trở thành nhân chứng án giết người? “ Nhất định là các anh nhầm rồi, tôi sao lại là người chứng kiến…..”

 

Chờ đã! Án giết người? Vậy buổi sáng….. “Đó chính là diễn trò mà thôi. Không phải sao?”

 

P/s: Hôm nay tâm trạng thật không tốt, phần này tạm dừng ở đây a… lúc khác sẽ làm tiếp… Chúc mọi người ngủ ngon >_<

 

 

 

 

 

1 bình luận

Filed under Cuồng long dụ thê

[Đoản văn] – Hãy nói yêu em


Thân tặng Tiểu Lam Lam và Tiểu Bạch Liên, chúc 2 t/y luôn vui, đẹp, khỏe, hì hì

[ĐV] Hãy nói lời yêu em

Tác giả: Yên Yên

10h43pm – Ngày 21/8/2012

Lần đầu  tiên gặp anh là lần cô cùng người bạn thân đi bắt quả tang ngoại tình. Lúc ấy, cô bị hấp dẫn bởi đôi mắt lạnh lùng lại xa cách của anh. Khi đó, cô vẫn còn là một cô bé buộc tóc hai ngà. Đôi mắt to tròn ngây thơ trong sáng với nụ cười má núm đồng tiền. Còn anh, lúc đó đã là một người đàn ông chững trạc. Anh mặc bộ Vest màu đen, chiếc cà vạt màu xanh dương cùng chiếc áo sơ mi trắng làm nổi bật lên thân hình thon dài, khỏe khoắn. Anh chỉ lướt qua cô, dù chỉ là thoáng qua nhưng cái nhìn ấy cũng khiến cô không bao giờ quên được.

Năm thứ hai Đại học, đôi bím tóc ngày xưa đã được thay bởi mái tóc dài màu đen mượt mà buông lỏng. Cô gặp lại anh, vẫn khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt xa cách cự người xa ngoài ngàn dặm. Trong một buổi chiều mưa, những giọt mưa nhỏ vẫn còn tí tách rơi xuống vũng nước tạo lên những âm thanh độc đáo. Đứng dưới mái hiên nhỏ ngắm nhìn mưa rơi, chăm chú quan sát mọi thứ. Bỗng đôi mắt to tròn mở to khi nhìn thấy một bóng người to lớn đang bước lại gần.

Là anh, thật không ngờ. Muốn thật nhanh bước lại gần, muốn hỏi anh nhiều thứ. Nhưng, cô lại cảm thấy sợ hãi. Anh… Liệu có còn nhớ cô, mà không, chẳng qua cô với anh chỉ là người qua đường mà thôi. Bỗng dưng tim cô đau nhói, một cảm giác lạ len lói ở trong lòng.

Cô cứ đứng im, lặng lẽ quan sát anh. Chỉ là khi chạm vào ánh mắt ấy, cô lại không đủ dũng khí để đối mặt, chỉ đành đưa mắt nhìn sang hướng khác. Cô không biết anh nghĩ gì, cũng không biết khi anh nhìn thấy cô, trong đôi mắt anh lóe lên một tia sáng kì dị.

Cứ thế, cô và anh quay lưng về phía nhau. Hai thân hình đi ngược về hai hướng.

Cô  biết, cô thích anh. Nhưng, anh là ai, cô không biết. Ngoài ánh mắt ấy, thân hình và khuôn mặt ấy. Cô không biết một chút gì cả. Cho đến khi….

Ngày thực tập đầu tiên, cô có chút không thể tin mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. Là anh, nhưng lại là người phụ trách hướng dẫn cô thực tập, cũng là lãnh đạo trực tiếp của cô.

Nhìn khuôn mặt anh càng ngày càng lạnh, cô biết mình đã để lại ấn tượng xấu với anh rồi. Anh là một người đàn ông đẹp trai, có địa vị, thu nhập lại cao. Biết bao người con gái để ý tới anh. Mà cô, chỉ là một sinh viên thực tập nhỏ nhoi, không sắc đẹp, không địa vị.

Anh sắp xếp công việc cho cô rất phù hợp với đề tài mà cô thực tập. Chỗ cô ngồi cách một lớp cửa kính là đối diện với vị trí của anh. Tiếc là, cánh cửa kính này từ bên ngoài nhìn vào không được…

Mặc dù gần anh, chỉ cách anh vài bước. Mặc dù, đã biết anh là ai, nhưng khoảng cách giữa cô và anh lại càng dài hơn. Nhói đau ở trong tim lại tăng thêm vài lần. Từ thích, trở thành tình yêu, một tình yêu không trọn vẹn, một tình yêu chỉ bắt đầu từ một phía.

Rồi.. thời gian cứ trôi. Cho đến một ngày…

Buổi chiều thứ sáu, công việc bề bộn cho nên cả phòng đều phải tăng ca đến khuya. Nhân viên, từng người một ra về cho đến khi chỉ còn lại một mình cô. Từ từ hoàn thành bản kế hoạch, ngẩng đâù nhìn lên kim đồng hồ, kim cũng điểm hai giờ sáng. Đứng dậy vươn vai, rùi đi tới quầy rót một ly cà phê. Hai thái dương vì không thức khuya quen mà đau nhứng, bước chân có vẻ loạng choạng. Ánh mắt dần tối xầm, không còn nhìn thấy gì nữa.

Sức khỏe của cô từ trước đến nay tuy không phải tốt lắm cũng rất ít khi bị ngất xỉu. Cảm giác như mình ngủ thật lâu, đôi mày đậm vẫn nhíu lại, làn da hơi tái cùng với cánh môi khô rát khiến cho cô một trận không thoải  mái.

Đôi mắt đen dần hé mở, nhìn căn phòng màu xám. Cô biết, đây không phải nhà cô. Cố gắng xê dịch thân mình, bàn tay nhỏ bé vịn vào thành giường để nâng người dậy. Ngắm nghía vật dụng và cách bài trí  trong căn phòng. Khi nhìn đến bức ảnh lớn trên tường. Cả người cô bỗng dưng cứng ngắc. Hai người lớn và một cậu bé. Cô biết, cậu bé trong ảnh là ai…

Kí ức như ùa về, mùa hè năm ấy. Tại khu tang lễ của bệnh viện thành phố, cô sợ hãi khép nép vào lòng mẹ. Nhìn ba mẹ đang quỳ sau một cậu bé mười, mười một tuổi. Cậu mặc một bộ vest màu đen nhỏ, đứng lặng yên nhìn vào hai chiếc quan tài. Hai vợ chồng qua đời do tai nạn ô tô, mà người gây ra lại là ba của cô.

Sau lần đó, ba cô bị đi tù trung thân rồi bệnh trong tù mà chết. Còn mẹ, năm cô mười sáu cũng qua đời. Cuộc sống tự lập bắt đầu khi cô chỉ hơn mười tuổi.

Sững sờ, khủng hoảng, chua xót cứ ngập tràn trong lòng. Thật không ngờ, người mà cô yêu, anh lại là cậu bé năm xưa. Cứ đắm chìm trong cảm xúc mà không để ý tới trong căn phòng có thêm một người. Cho đến khi anh lên tiếng, cô mới thoát ra khỏi sự ngổn ngang rối loạn. Làn da tái nhợt càng thêm trắng bệch, cánh môi run rẩy bạc phếch. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô sợ hãi.

Anh vẫn im lặng nhìn cô. Lạnh lùng, vô cảm. Rồi không khí ấy được phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại của anh.

Giọng nói của anh thật dịu dàng, cô biết sự dịu dàng ấy anh chỉ dành cho một người duy nhất. Và người đó không phải là cô. Chua xót, ê chề. Nhưng có là gì so với sự mất mát của anh. Nhìn bóng lưng anh, cô luyến tiếc quay đầu. Cố gắng lần mò bước ra khỏi cánh cửa.

Khi bàn tay gầy yếu nắm vào tay cầm thì bỗng dưng phía sau có thêm một người. Hơi thở nam tính tràn ngập sau gáy. Bóng dáng to lớn của anh bao trùm lấy thân ảnh nhỏ bé của cô.

“ Cô là con của người nọ phải không?” Dù cho anh không nói rõ là ai, cô cũng biết người mà anh nhắc đến là ba tôi. Giọt lệ long lanh trượt dài theo gò má cùng với lời đáp lại “Vâng”. Không có thêm một động tác dư thừa nào, anh đẩy cô ngã xuống giường. Động tác cuồng dã, mãnh liệt xâm chiếm. Không để ý tới khuôn mặt cô ngày càng đau đớn mà tái nhợt, không để ý tới hạ thể bị dị vật tàn phá mà loang lổ máu.

Cô đau, sợ hãi, nước mắt ướt đẫm theo khóe mắt chảy xuống ga giường. Nhưng tiếng khóc bị chôn thật sâu vào trong lòng. Cô không trách anh, không hận anh không phải vì cô cao thượng mà cô yêu anh. Yêu là không có lí do.

Bị hành hạ về thể xác, nỗi đau xót tinh thần với sự mất máu quá nhiều khiến cô đi vào hôn mê. Mặc kệ anh chà đạp, mặc kệ anh phát tiết nỗi hận trong lòng.

Một tháng, hai tháng, rồi ba tháng. Lúc tỉnh lúc mê, cô bị anh dằn vặt, hành hạ. Thân hình yếu ớt lại càng thêm mỏng manh. Gò má hốc hác, đôi mắt không còn trong sáng như xưa, mà hằn lên những tia máu đỏ, ngày càng mờ nhạt. Cô, không nhìn thấy gì nữa.

Anh vẫn như trước, đối xử tàn bạo, lạnh lùng. Ngay cả khi anh biết tin cô mang bầu, khuôn mặt vẫn lạnh băng, thù hận khi nhìn cô. Anh chưa bao giờ hôn cô, chưa bao giờ ôm cô một cách nhẹ nhàng, âu yếm.

Cô mang thai được ba tháng, anh chẳng liếc cô lấy một lần cho đến một ngày. Vị hôn thê của anh biết đến sự tồn tại của cô.

Trong ngôi biệt thự, xuất hiện thêm một vị tiểu thư xinh đẹp. Cô ta nhìn cô bằng ánh mắt hèn mọn, khinh bỉ. Cái tát như trời giáng trút xuống gò má gầy gò của cô. Cô loạng choạng, vội vươn tay như mún tìm lấy một cái phao cứu trợ. Một tay đưa xuống bảo vệ bụng mình. Cô biết anh không cần nó, nhưng nó là con của cô. Là thứ duy nhất để cố tiếp tục sống.

Nhưng mà, ông trời không thương mẹ con cô. Cầu thang trơn trượt, lại bị đẩy từ phía sau khiến cả người cô lăn xuống. Cô cảm thấy đau đớn, nó còn đau hơn những lần anh hành hạ cô. Mồ hôi lạnh, cơ thể cô ngày càng lạnh không có một tia độ ấm.

Cô cảm giác mình được ôm lên, còn có tiếng la hét của ai đó. Rồi thêm cả một giọng nói vô cùng tức giận của anh. Anh đang bênh vực cô sao? Anh lo lắng cho cô sao? Sẽ không, anh chỉ có hận cô. Anh chưa bao giờ nghĩ cho cô. Sinh khí của cô như dần hư thoát, giọt lệ long lanh từ khóe mắt rơi xuống. Cho đến bây giờ, cô vẫn chưa bao giờ trách anh, chưa bao giờ hết yêu anh.

Cố gắng mở mắt ra nhìn anh, khuôn mặt anh không còn vẻ lạnh lùng mà thay vào đó là sự lo lắng, hoảng hốt. Đây là lần đầu tiên, cô thấy anh như vậy. Cô khẽ thì thầm ba chữ

“Em yêu anh”

Đôi mắt chăm chú nhìn anh, thầm ghi khắc hình dáng của anh vào tận sâu đáy lòng.

Hơi thở ngày càng yếu ớt, tia sinh khí cuối cùng đã dùng hết. Cô mỉm cười, nhắm mắt xuôi tay. Mặc cho anh gào thét, thống khổ, hoảng loạn ôm lấy cô. Nói những lời mà cô luôn mong muốn được nghe thấy.  Nếu cho cô sống thêm một giây một phút nữa, cô hi vọng anh sẽ nói lời yêu cô.

Hãy nói lời yêu em mặc dù là giả dối. Hãy nói lời yêu em cho dù đó không phải là tình yêu.

Hãy nói lời yêu em dù chỉ một lần.

11 bình luận

Filed under [ĐV] - Hãy nói yêu em

Sát thủ chi tình – Chương 12


Chương 12: Lễ ra mắt (1)

Biệt thự Hàn gia

Người làm chạy vội ra vào, giống như đang chạy trận vậy. Trong đó, một dáng người trung niên chính là Hàn đại lão gia đang vội vã thu thập mấy bộ gốm sứ yêu thích của mình cho vào tủ quần áo. Từ tối hôm qua tới giờ ông đã nghĩ tới nơi để giấu đồ rất nhiều rùi. Sau đó, ông mới chọn tủ quần áo của mình. Ông nghĩ, nơi này có lẽ con gái yêu của mình sẽ không thể nào tìm được.

“ Mau mau… tiểu Diệp Diệp sắp về rồi.”

“ Lão gia… còn nhiều đồ lắm. Sợ không cất hết.” Phúc bá cũng mỗi tay ôm mấy cái, ngay cả trên đầu cũng úp lấy một cái tô xinh đẹp.

“ Không sao.. được bao nhiêu tốt bấy nhiêu” Hàn lão gia đáp, bàn tay vẫn đang chuyển đồ vật vào trong tủ.

Bên ngoài, một người làm vội chạy vào, miệng hô to không ngừng

“ Lão gia…. Lão gia.”

“ Chuyện gì, còn bao nhiêu đồ nữa?”

“ Còn chục cái nữa… nhưng mà..”

“ Gì a ?”

“ Tiểu thư về rồi a, bây giờ đang cho xe vào gara.”

“ Cái gì?” Hàn lão hét lên, bàn tay di động lại nhanh hơn. Phúc bá cũng không đứng nữa, người cũng từ từ hạ xuống phụ Hàn lão thu dọn.

“ Tiểu thư bên cạnh còn có một nam nhân nữa.”

“ Cái gì? Nam nhân?” Nói xong, người cũng đi mất. Đồ cổ tuy quý nhưng cũng không bằng con gái yêu, chồng tương lai của con gái, tôn nữ, tôn tử tương lai nha.

Bóng đen lao như bay qua đại sảnh chỉ để lại một tàn ảnh chớp nhoáng.

Nhìn đôi kim đồng ngọc nữ đang cùng nhau sánh vai đi vào đại sảnh, động tác của mọi người đều dừng lại. Ngạc nhiên, kinh diễm, đủ lại biểu cảm hiện lên trên mặt. Lão Hàn động tác chỉ ngừng trong giây lát, bỗng tung một cước về phía Lãnh Minh Vũ không một chút ngập ngừng.

Cảm nhận được khí thế sắc bén đang hướng tới chính mình, khóe miệng của Lãnh Minh Vũ khẽ nhếch lên, cả người dường như thay đổi thành một người khác, không còn nụ cười ngọt ngào, không còn là một chàng trai ngây ngốc. Anh vẫn đứng yên ở chỗ đó, như đang chờ đợi…

Cứ nghĩ rằng cú đá tấn công của lão Hàn sẽ trúng mục tiêu nhưng chỉ nghe thấy một nụ cười khẽ, cùng với một giọng nói lành lạnh thì lập tức dừng lại đúng lúc. Tư thế của ông lúc này nhìn thật buồn cười.

“ A! Đồ cổ hôm nay hình như hơi ít thì phải?” Giọng nữ lạnh nhạt đó chính là của Diệp Y, cô đánh trúng vào điểm yếu của lão ba mình. Ai chả biết, thứ mà vị Hàn gia chủ này thích nhất, quan tâm và chú trọng nhất ngoài con gái yêu của lão ra chính là mấy bộ đồ gốm sứ.

Khí thế sắc bén ban nãy của Hàn đại lão gia không còn nữa, thay vào đó là một bộ dạng khúm núm, lo lắng không yên, một lát lại nhìn quanh xem còn dư bộ đồ cổ nào không, một lát lại nhìn con gái lão. Cũng không quên liếc Minh Vũ một cái. Ông thật ủy khuất mà, chỉ muốn xem độ linh hoạt của con rể tương lai thế nào mà thôi. Vậy mà con gái lão đã đem thứ ông yêu nhất ra uy hiếp. Tuy chỉ là vài giây, chỉ một ánh mắt nhìn nhưng ông cũng nhận định được, người đàn ông đang đi bên cạnh con gái mình không phải là một người đơn giản. Thôi chuyện của bọn trẻ mặc kệ họ đi.

“ Tiểu Diệp Diệp, con trọng sắc khinh phụ nha..” Giọng nói tràn ngập uy khuất từ vị gia chủ uy danh vang lên, làm cho mọi người nổi cả da gà, khóe miệng của Diệp Y hơi co quắp, còn Lãnh Minh Vũ thì run rẩy thật sự. Anh cảm thấy thật ngạc nhiên, không nghĩ tới người tấn công anh lại là cha của cô. Cũng không nghĩ tới, vị cha vợ tương lai lại có thêm cả một mặt như thế này.

“ Này, bộ gốm….”

“ Ngưng… ta thua.. con gái gì mà…” Chưa đợi Diệp Y nói hết câu, lão Hàn đã lên tiếng ngắt lời. Nhìn bộ dáng trăm ngàn ủy khuất của lão mà mọi người nín cười đến đau cả bụng.

Lấy lại tinh thần, không còn bộ dạng của lão ngoan đồng ban nãy nữa, mà thấy vào đó là một khí thế uy nghiêm, sắc bén của đại gia chủ, ông trùm buôn bán vũ khí nổi tiếng thế giới.

“ Vị thiếu gia này, theo tôi  vào đây.” Thắt lưng thẳng, hai tay chắp sau lưng, bước chân chậm rãi đi vào thư phòng.

Lãnh Minh Vũ quay sang nhìn Diệp Y, thấy cô cười gật đầu liền theo sau Hàn đại lão gia đi vào thư phòng.

Diệp Y cũng hơi hơi bất ngờ về thái độ của Hàn lão, thường ngày ông hi hi ha ha, nhưng mà những lúc làm ăn thì giống như một Hàn lão gia khác. Cô biết ông rất yêu thương cô, mặc dù nơi nơi kén chọn bạn đời cho cô, nhưng cũng không phải là ai tốt cũng được. Ông muốn cô được hạnh phúc.

Diệp Y cảm thấy khóe mắt cay cay, một dòng nước ấm len lõi trong tâm cô. Cô cũng tin tưởng Minh Vũ sẽ là người đàn ông của đời mình, sẽ được cha mình chấp thuận. Nhìn cánh cửa thư phòng đang dần đóng lại, thấp thoáng bóng lưng người đàn ông của cô, và người cha yêu dấu của mình. Giọt lệ trong suốt đọng lại giữa đôi mắt đẹp.

Mỉm cười, tin tưởng. Hai người đàn ông mà cô yêu quí nhất!

P/s: Thật xin lỗi mọi người vì tới hôm nay Yên ta mới có chương mới được… Thật xin lỗi, … chắc mọi người sẽ tò mò về cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông kia a… vậy hãy chờ đọc nội dung chương sau nha… bình yên cũng dần qua rồi… mây đen đang tới… bất kể giờ phút nào cũng có thể xảy ra mưa giông bão táp…..

 

5 bình luận

Filed under Sát thủ chi tình

[CT16T] – Chương 32


Chương 32 Bi thương

Editor: Bch Liên

 

  Tiếp tục đọc

5 bình luận

Filed under Chồng tôi 16 tuổi

[CT16T]- Chương 31


Chương 31 Bí mật của Hạ Dương

Editor: Bạch Liên

  Tiếp tục đọc

Bình luận về bài viết này

Filed under Chồng tôi 16 tuổi

Sát thủ chi tình – Chương 11


Chương 11: Hồi gia

  Tiếp tục đọc

6 bình luận

Filed under Sát thủ chi tình